30 thg 4, 2013

TRÓT YÊU

Trót yêu cô gái da vàng
Con sông lượn khúc mơ màng tắm trăng
Đồng xanh mượt, núi mây giăng
Lằn da khét nắng, tóc hăng mùi bùn
Xóm quê khói bếp chiều nhung
Tiếng chim ríu ríc, sương lung linh đồi
Rồi ra tóc bạc da mồi
Trót yêu giọng trẻ con nòi Việt Nam
Đường thống nhất, cuộc gian nan
Ừ thôi, rồi lại liệu toan xóm làng
Đường ra Bắc, lối vào Nam
Đâu nghe ra cũng tiếng vàng mẹ ru !

26 thg 4, 2013

NẮNG KHÁT KHÔ LÒNG

"ruộng trên" nắng khát trắng đồng
bên đây con lộ xanh lồng bóng mây
vụ chưa giáp, nợ khéo vay
bác nông ơi hởi nỗi này héo hon !

     Đất nước ta mấy ngàn năm lấy cây lương thực làm chủ đạo xây dựng cuộc sống, nền văn hóa cũng từ đây mà lớn dần lên theo thời gian. Nguồn hàng hóa chủ yếu là trao đổi... Trước thời đại ngày càng văn minh, việc lưu thông và trao đổi hàng hóa có nhiều phương thức mà chủ yếu thông qua cơ sở giấy bạc, tiện dụng và đa dạng. Từ quan điểm ta có loại hàng gì, nhiều ít đã chuyển thành cơ chế tiền tệ. Mục tiêu trước mắt là làm gì có nhiều giấy bạc chứ không còn ta có hàng hóa gỉ để đổi lấy cái ta cần hay tạo ra sản phẩm gì cho XH. Những tưởng điều này ai cũng hiểu... Nhưng nét văn hóa của người nông dân rất là vui mừng khi có được lượng hàng hóa. Thông thường cơ chế quản lý XH với chính sách cung cẩu trong vài thập niên trở lại đây đã đẩy nông dân rớt vào vòng trúng mùa thất giá hay "thấy người ăn khoai vác mai mà chạy"...Từ đó nông dân ngày càng khổ. Vã lại lực lượng nông dân nước ta rất đông, và họ; chính họ trưởng thành cùng với ruộng đồng. Mỗi một dấu chân in hằn truyền thống văn hóa, nếp nghĩ mà nhà quản lý chưa gội rửa, tiêm sâu cái tầm nhìn kinh tế thời đại. Chính những người nông dân cũng luôn mong muốn vươn lên hoặc chuyển đổi. Nhưng sự chuyển đổi đối với họ là phiêu lưu và cái văn hóa xóm làng đã ghìm chặt lấy tâm tư. Mặc khác việc liên kết để trở thành hùng mạnh phải có nhà hoạch định để tranh thủ thế mạnh của việc sản xuất, thị trường, chế tác... tạo thành giá nâng bước cho người dân, làm giàu trên mảnh ruộng hay chí ít cũng đấu tranh giành quyền lợi cho giai cấp nông dân thoát khỏi đói nghèo. 
     "Người Việt Nam tạo ra lúa gạo, nơi này nơi kia chúng ta còn cứu trợ... mà chính con dân phải ăn độn hay sống lắc la lắc lẻo". Cái buồn này ai tháo gở cho ta?
     Vài hàng tâm tình cùng các bạn gần xa. Tôi chỉ là nông dân, bài kinh tế này của các nhà trí thức uyên bác, bài chính trị cuộc sống của các nhà lãnh đạo... Tôi chỉ nói lên cái cảm nhận của riêng mình, mong các bạn thông cảm! 


                                            Bản khác "NẮNG KHÁT KHÔ LÒNG"

                                            "Ruộng trên" nắng chảy trắng đồng
                                            "Cơi dưới" lá mạ xanh lồng bóng xanh
                                             Khát  mùa đưa đẩy yến oanh
                                             Giả ngây ngơ gói chút tình con thơ
                                             Chồng xa nhớ nhớ  thương chờ
                                             Trắng đêm lơ lững, trắng bờ môi khô!


4 thg 4, 2013

CÁI KHÓ

           Ba ngày liền mình trược tiếp đi chuyển cây từ rừng về, xẻ gổ để dựng căn nhà tình thương. Dẫu nắng gió khô khát và mệt, nhưng điều gây cho mình thắt tha thắt thiểu không ở đây, nó nằm ngay câu nói của người mà mình dầy công để cất nhà cho họ ở. Nguyên văn như sau:
           _ Thôi chú ơi, bây giờ cột đã đổ rồi (cột beton), cây cối xẻ cũng xong rồi, nhưng cháu chắc không cất đâu chú.
           _ Sao vậy?
           _ Chú coi ai cần đó cho họ đi.
           _ ...
           _ Chẳng lẽ mấy chú, bác cùng anh em chòm xóm đến tiếp giúp làm nhà cho con mà con đi làm mướn. Mổi ngày lo trả tiền nợ 100.000đ, không có thì họ la họ chưởi. Tiền ăn, tiền hai con đi học con phải kiếm ít nhất 150.000đ mới có cái ăn, rồi anh em đến tiếp cơm đâu ăn, trà nước thuốc hút...có đâu mà lo được...
           Pó tay !
           Căn nhà gổ bạch đàn to chừng bắp chân hơn 8 năm rồi, mối mọt ăn tan vụn như cám, tol sét lổ chổ, vách lá dừa đụng đến là rơi rụng, cột gãy thì lấy tre cặp vào cho nó chịu đấy, nghiêng xiêu vẹo thì lấy cây mà chỏi...Chỉ một cơn mưa giông là cả nhà nguy to nên mình mới tìm cách giúp cất nhà. Nay nghe hai vợ chồng nói như thế. mình càng thấm thía cái nghèo... Nghèo đến cái cho mà còn không dám nhận...
          Thôi thì mình cố mà lo. dẫu rằng gặp khó rồi đây. Mong sao căn nhà hoàn tất...
     
Nào, tiến bước đi thôi!
_ _ _ _ _

Phần nhà chính đã xong mấy hôm rồi. Hôm nay mình nhờ ông trưởng ban ấp lo giúp cho các việc còn lại (phần nhà bếp và nhà vệ sinh). Thì thôi, xem ban ấp có chương trình nào giúp cho hộ nghèo thì họ tiếp tay vậy. Núi Cấm 15/04/2013
Cám ơn các bạn đã quan tâm theo dõi!

2 thg 4, 2013

BÀI THƠ TÔI THÍCH

EM VỀ BÊN NỚ
Ngũ Hồ
Không đưa em về bên nớ,
Sài Gòn chiều ni rất buồn.
Cơn mưa đầu mùa đến vội,
Bùi ngùi níu bước chân qua

Chiều ni em về bên nớ,
Ngậm ngùi tiếc thương một đời.
Tháng ngày yêu thương thơ dại,
Chỉ còn môi nhớ bờ môi.

Dòng sông nào chôn kỷ niệm,
Một thời tắm mát tuổi thơ,
Con đường chúng mình ngày đó,
Bây chừ ai đón, ai đưa?

Chiều ni không ai ghé qua,
Vườn xưa vào ra quạnh quẽ.
Bên trời buồn vui cô lẻ,
Nhớ nhau tình đã lỡ rồi.

“Đưa người không đưa sang sông,
Sao nghe có sóng trong lòng”*
Nụ hôn gửi em lần cuối,
Đời còn chi nữa mà mong.
***************
*Thơ Thâm Tâm          
EM VỀ BÊN NỚ
Nhã My

Chiều ni em về bên nớ
Ngập ngừng dáng nhỏ mảnh mai
Nhìn theo áo bay mờ khuất
Nhớ hương tóc xỏa bao ngày

Chiều ni người đi có biết
Thẫn thờ chốn cũ mình ai
Không qua sông lòng vẫn sóng
Nhớ chi nhớ rứa ngày dài

Chiều ni nói câu tiễn biệt
Lệ buồn khóe mắt cay cay
Tình xưa những ngày thơ dại
Rượu nào không uống cũng say

Chiều ni em về bên nớ
Lạnh lùng gió thổi mây bay
Nghẹn ngào nụ hôn lần cuối
Người xa tình có nhạt phai

Chiều ni em về bên nớ
Hoa rơi từng cánh bay bay
Mưa buồn mông mênh phố nhỏ
Nhớ thương thương nhớ đong đầy…             

Em về bên nớ
Hat Cat
Chia tay, em về bên nớ
Hương Giang sóng nước ngập ngừng
Bến Ngự nắng chiều sợi óng
Rắc buồn trên bóng lá thông

Xa người, em về bên nớ
Nhớ thương vùi kỹ đáy lòng
Biệt ly tình xưa lỡ dở
Ngậm ngùi nhìn sáo sang sông

Phượng đỏ nồng nàn ước hẹn
Mỏng tang nón lá gió bồng
Tiếng chuông rơi chiều Thiên Mụ
Mõ kinh rền bến Kim Long

Tím biếc hoàng hôn buông nhẹ
Tím cả tình em tháng năm
Ai xui duyên tình cắc cớ
 Bảng lảng  chiều men lối vòng

Ngước nhìn vời xa bên nớ
Trăng xanh vương má em hồng
Sao buồn dấu mình khoảng lặng
Ấp e nép giữa thinh không
.
Xa anh, em về bên nớ
Sầu giăng cánh gió phập phồng
Em gói tháng thương năm nhớ
Gửi về dòng cũ xanh trong...

MAI EM VỀ

- " mai em về...anh gởi gì không?"
gửi em tình núi chút hương nồng
gửi mây bảng lảng chiều nhung nhớ
và chút men tình trong mắt trong!

anh còn gì đễ gửi cho em?
lời thơ ướt nghẹn rụng bên thềm
áo cơm chưa thỏa đời oằn gánh
môi héo mắt nhòe dặm dấu chim

xin gửi người đôi chút niềm riêng
quê hương xót đắng lắm ưu phiền
thôi thì góp nhặt vun bồi vậy
mong thấy em đùa giữa cảnh tiên

em về nhớ học cần chuyên
mai sau cuộc sống tốt hơn lên
đừng đua danh lợi đầy phiền toái
và trãi hồn ra khắp mọi miền...

về đi em!
về đi em!

           HÒ HẸN
"mai anh về xin gửi theo chút nắng
hong dùm em mấy sợi mưa buồn ...(Nhả My)
Mai anh về xin sưởi mái tranh suông
Dòng sông mẹ tiếng trẻ đùa trưa vắng

Mai anh về tưới luống trầu bà tặng
Chăm hàng cau già lão gió ru hời
Nhịp đong đưa, cơn gió cuối trời
Nhớ về nhé tiếng ru hời mong đợi!

Hết một vỡ tuồng trò đời dâu bể
Hết cuộc chiến chinh hồ hởi quay về
Dòng sông mẹ làn hơi thấm trầm muôn thửa
Tiếng ạ ầu... đồng lúa khát cơn mê !

Anh về
Bên em, khói lam chiều hòa quyện
Mùi tép rang, mắn muối tỏa hương nồng
Và đâu đó ngoài khơi đồng vọng
Quốc hồn _ Độc lập _ Cha ông !

Xin thắp lửa tình trên trang giấy trắng
Ru ngàn năm khát đắng vành mô