31 thg 3, 2013

THÁNG HAI

Tháng hai
nắng
chói lòa
Gió lay cơn khát
sóng soài nụ non
Mồ hôi đổ
nóng
từng cơn
Đường trưa lóa
mắt con ngũ lùa
Khép mi
chiếc võng đu đưa
Chim buồn ríu rít
giấc mùa vỡ toang.

28 thg 3, 2013

BÁT CƠM


                                                        Ai ơi bưng bát cơm đầy
                                              Đói đau từng hạt, đắng cay trăm bề!
                                                                                    nhabaokhongthe

Bát cơm khô đắng giữa đồng
Mồ hôi chan mặn...má hồng gian truân!

 





Bên hong sự thơ mộng là mồ hôi, nước mắt và đôi khi kể cả máu của chúng ta đã đổ ra.

27 thg 3, 2013

BÀI VĂN VỀ "BỆNH VÔ CẢM" GÂY XÚC ĐỘNG SÂU SẮC

                           NGUỒN TỪ BLOG NGUYỆT ÁNH
Những câu văn của em Phan Hoàng Yến, học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội, đã gây ấn tượng mạnh với người đọc không chỉ bởi đề tài em lựa chọn mà còn bởi cách hành văn rất tinh tế và sắc sảo. Bài văn được cô giáo cho 9,5 điểm với nhận xét : "Em có những phát hiện và suy nghĩ sâu sắc về hiện tượng đáng buồn này. Một người có trái tim nhân hậu, đa cảm và tư duy sắc sảo như em thật đáng quý.”
-----------------------------------------

ĐỀ BÀI :
TRÌNH BÀY SUY NGHĨ CỦA EM VỀ MỘT SỰ VIỆC HOẶC HIỆN TƯỢNG Ở ĐỊA PHƯƠNG HOẶC TRƯỜNG, LỚP (ĐẶT NHAN ĐỀ CHO BÀI VIẾT)
                           BỆNH VÔ CẢM
Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng chế ra rô-bốt, và càng ngày, rô-bốt càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn, làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bộn bề của cuộc sống. Chỉ lạ một điều: Đó là trong khi các nhà khoa học đang "vò đầu bứt tóc" không biết làm sao có thể tạo ra một con chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình" biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Đó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân, mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội – bệnh vô cảm.
Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú. Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?
Trước hết là về cái đẹp, bây giờ ra ngoài đường, hiếm ai có thể bắt gặp một người đàn ông đạp xe ung dung dạo mát, thưởng ngoạn cái không khí trong lành, tươi mát dưới những hàng cây cổ thụ vàm bóng quanh bờ hồ ; một người con gái dịu hiền, yêu kiều trong chiếc váy thanh thoát tản bộ trên những con đường hoa sấu, hoa sữa đầy mộng mơ, mà hầu hết là những dòng người tấp nập, vội vã, chen lấn xô đẩy trên đường, xe buýt. Lúc ấy cũng chính là lúc mà con người ta mất một phần tâm hồn đẹp đẽ đã bị chôn vùi dưới lớp cát. Phải chăng cũng vì như thế mà họ càng lúc càng khép chặt cánh cửa trái tim mình lại, không còn biết hưởng thụ cái đẹp mà chỉ nghĩ đến tiền, đến công việc ngày mai?
Vô cảm với cái đẹp mới chỉ là bước đầu. Một khi người ta đã không biết ngưỡng mộ, không biết say mê, rung động trước những điều đẹp đẽ thì trái tim cũng dần chai sạn rồi đến đóng băng. Khi ấy, không chỉ là cái đẹp mà đứng trước những hành động ác độc, vô lương tâm, người ta cũng cảm thấy bình thường, không oán trách cũng không cảm thông, động lòng với những nạn nhân bị hại. Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán. Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu. Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình. Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp. Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện.
Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy! Không những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an. Đó là những con người "không dại gì", và cũng chính "nhờ" những người "không dại gì" đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn. Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.
Vô cảm còn là con đường trực tiếp dẫn đến những cái xấu, cái ác. Nó là một căn bệnh lâm sàng mà trong đó, não của người bệnh vẫn hoạt động nhưng trái tim lại hoàn toàn băng giá. Người ta đã vô cảm thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi đau, tình cảm của người khác? Người ta chỉ nghĩ đến mình và lợi ích của riêng mình mà thôi. Nếu không vô cảm, tại sao các cô giáo ở trường mầm non lại nhẫn tâm giật tóc, đánh đập, bịt miệng các cháu bé còn ngây thơ, nhỏ tuổi? Tại sao một người còn chưa qua tuổi trưởng thành lại vô tư chém giết cả nhà người ta để lấy của cải ? Xa hơn nữa là các công chức bình thản ăn tiền ủng hộ, trợ giúp những số phận đau thương, bất hạnh của người dân để kiếm lợi cho riêng mình. Và còn nhiều, còn nhiều hành động xấu xa hơn nữa… Tất cả những điều vô lương tâm ấy đều xuất phát từ căn bệnh vô cảm mà ra.
Chúng ta biết, bệnh vô cảm vô cùng nguy hiểm nhưng lại đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc thì nguyên nhân tại sao? Suy cho cùng, tình cảm là điều chi phối tất cả. Những người vô cảm là những người bị thiếu hụt tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình yêu thương mà người ta ngày càng lạnh giá. Một phần nữa cũng là do xã hội hiện đại quá bận rộn và đòi hỏi con người phải làm việc, làm việc và làm việc, mà bỏ quên thời gian để trao nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm cảm xúc.
Tình cảm như những hạt mưa, hạt mưa càng to, càng nặng thì càng dập tắt được những ngọn lửa của lòng thù hận, ghen ghét, bi ai và nó cũng như một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt trong tâm hồn để nuôi dưỡng tiếp nguồn sống cho chúng ta. Vì vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm để cho căn bệnh vô cảm "không còn đất sống" là hãy biết mở cửa trái tim để biết cảm nhận, biết yêu ghét, thương giận và chia sẻ những điều tinh túy đó cho những người xung quanh mình.
"Con người ta không phải là cái đồng hồ và trái tim ta cũng không phải là cái lò xo" - một giáo sư người Anh đã nói như thế. Tóm lại, ta nhận thấy rằng, căn bệnh vô cảm đang lan tràn ngày càng rộng lớn và trở nên vô cùng nguy hiểm, biến con người thành một cỗ máy vô tri chỉ biết vận động. Đừng để điều đó xảy ra mà hãy đấu tranh để giành lại phần "người", giành lại "trái tim" mà Thượng Đế, mà tạo hóa đã ban cho chúng ta! Hãy đào thải căn bệnh vô tình quái ác ra khỏi xã hội! ./.

                                            CẢM NHẬN RIÊNG 
         Khi con người bị dồn nén về một phía, lúc đó họ chia sẽ đùm bọc lấy nhau để sinh tồn. Khi cuộc sống đổi mới, tất yếu phát sinh nhiều phân đoạn để dẫn đến giai cấp, họ tranh nhau vượt lên để giành lại cái ích lợi nhất cho riêng mình. Tôi thiết nghĩ một cháu học sinh lớp chín đã có cái nhìn như thế, hẳn nhiên trong xã hội hiện nay cũng rất nhiều người cùng quan điểm. Nhưng để vượt qua nó thì điều đầu tiên là những buộc ràng phải được tháo gở, bởi cả hệ thống đang đè chết tư tưởng cùng chung chia sẽ ấy!
                                                    maitranghuynh 

26 thg 3, 2013

THÚ CHĂN TRÂU_THƯƠNG YẾN TỬ

Sáng nay đọc một bài thơ hay, hạo khí thoát nhiên. Mình "ngâm" cho nó nhừ thấm đẫm cái tình...Xin mời các bạn thưởng thức và cùng vui họa nhé!

      THÚ CHĂN TRÂU

Đất trời riêng một cõi mênh mông
Ta vẫn là ta thú mục đồng
Một nhánh roi gầy dong bốn hướng
Mấy vòng nón rách gạn sương đông
Sông đời còn bận  triều lên xuống
Mắt cỏ nào vương chuyện có không
Trong nắng đọng lời chim hót khẽ
Đường quê gió mát bước thong dong
                                          thương yến tử
(Nguồn Tạp chí Tiếng Quê Hương.)
        
 THÚ CHĂN TRÂU
Đất trời riêng một cõi mênh mông
Ta vẫn là ta thú mục đồng
Một nhánh roi gầy dong bốn hướng
Mấy vòng nón rách gạn sương đông
Sông đời còn bận  triều lên xuống
Mắt cỏ nào vương chuyện có không
Trong nắng đọng lời chim hót khẽ
Đường quê gió mát bước thong dong
                                          thương yến tử

(họa 1)
             CHĂN TRÂU
Mồm thét vang trời roi thích mông
Mình ta lẫm liệt ngút ngang đồng
Vẫu môi xói xỉa hồng hông nắng
Ngữa lòng thom thóp xám xì đông
Cắt cớ ngó trời cười nữa miệng
Cù cưa cậy đất khóc tay không
Đường trần sẳn đế nương bờ ruộng
Ngóng cổ tu tràn mặc nó dong !
                                         maitranghuynh
Họa 2
           KIẾP TRÂU
Uống nước đìa bàu đứng chổng mông
Trưa nằm nhơi cỏ bóng ngô đồng
Về chuồng ngơi nghỉ khi chiều tối
Máng ách cày bừa lúc rạng đông
Chủ tớ quen hơi êm lại dễ
Roi đòn biết ý có như không
Hoàng hôn tự trở về nơi cũ
Mười bức tranh thiền bước ruổi dong.
                                      Cao Linh Tử 26/3/2013 

24 thg 3, 2013

NGÃ TƯ SÔNG






Mênh mông sắc nước lộng trời
Ngẩn ngơ cánh én chao vời tháng năm
Chiếc cầu mơ bủa dây giăng
Nối bờ Nam Bắc...cho tằm nhả tơ
Ninh Kiều, Cồn Lát ngẩn ngơ
Em say gió đẫy... Cần Thơ đẹp giàu
Gió reo con gió rì rào...

21 thg 3, 2013

TRƯỜNG XƯA BÓNG CŨ


Bờ rêu bóng lượn giấc mơ ngày
Bướm rộ mây đùn gió ngẫn  say
Luyến cuộc bể dâu hình chửa tắt
Ngùi cơn én nhạn bóng nào hay
Xinh xinh áo trắng chiều tha thướt
Thăm thắm má hồng tay chặc tay
Dấu cũ lăn tròn đêm tịch tịch
Tình ơi thâm luyến mãi nơi này !

Cao Linh Tử 08:34 Ngày 22 tháng 3 năm 2013
        Họa nguyên vận
Gặp lại hàng năm chỉ một ngày
Bạn bè hí hởn rượu vui say
Ngập ngừng câu vụng không còn lém
Thỏ thẻ lời êm đã hết hay
Áo trắng hồn nhiên thay trắng tóc
Tay mềm chai sạm bắt mềm tay
Mắt tròn cô ấy nhìn không nói
Chuyện cũ vùi chôn ở chốn này.
                                Cao Linh Tử

19 thg 3, 2013

THÁNG BA

Trên đường hoa nắng chói lòa
Lối vào xóm nhỏ gió lòa xòa bay
Mái tranh giọt nắng lung lay
Bên hiên võng chiếc sóng xoài đánh đu.

Đồng khô gió đẫy bụi mù
Xa xa núi đứng...lời ru đắng tằm
Đêm sang cũng ánh trăng rằm
Thoáng con ve sớm lâm râm gọi tình

Sắc trời đom đóm lung linh
Như người yêu với gọi nhân tình sang canh !

CUỘC TRẦN

Vẫy tai phủi sạch bụi trần ai
Cái vạ nhân gian hú gọi bầy
Tóp nịnh leo thang thùng thình rỗng
Thằng ngay xơ xác lắc lơ bay
Ghế cao vai lớn ưa đồ ngọt
Lớp cùn bé họng đắng chát hoài
Ngán ngẫm thế trần cười rơi lệ
Lung lung tàn kiếp cũng là vai!

17 thg 3, 2013

HÃY TRẢ LẠI VINH DỰ CHO NGƯỜI CÓ CÔNG

Mây giăng vương vít xa mờ
Thoáng nghe trong gió ơ hờ nhân gian!

          Tượng Phật Di Lặc Núi Cấm được xác lập kỷ lục Châu Á là niềm vinh dự và rất đáng tự hào. Nhưng xung quanh chuyện người thực hiện công trình này trước nay có nhiều thông tin chưa chuẩn xác.
          Bắt đầu từ ý tưởng đến thực hiện hoàn thành là một quá trình mà người thực hiện phải luôn trăn trở. Hơn nữa là công trình mang tính công cộng với tầm vóc kích cở lớn và trên đỉnh núi cao chon von như ta đã thấy. Người thiết kế phải tính sao cho dáng tượng cân đối theo tỷ lệ "người", và hơn hết là cái hồn của tượng...
          Qua nhiều thông tin cho rằng ông Thụy Lam là người đã dầy công thực hiện làm nên một kỷ lục...là chưa đúng sự thật.
          Được biết Thụy Lam là người đắp nhiều tượng với kich thước nhỏ, tượng lớn nhất đến thời điểm này mà Thụy Lam thực hiện là tượng Di Lặc tại chùa Linh Ẩn Nam Ban Lâm Đồng cao 12,5m vào năm 2000. Qua các tượng mà ông đã thực hiện chưa toát lên vẽ hài hòa cân đối (mặc dù có những tượng chưa cân đối cũng toát lên phần nào đó cái hồn, do sự "trang điểm"). Điều này phần nào chứng minh việc đắp tượng Di Lạc Núi Cấm không phải riêng ông tạo dựng nên nét đẹp thoát nhiên đó. Vã lại Thụy Lam với tay thạo nghề đã được Cty Nam Long biết đến và mời ông về ký hợp đòng lao động thi công công trình này, đồng thời trong tay của công ty Nam Long không ít kỷ sư chuyên nghành kiến trúc, điêu khắc, xây dựng... Nam Long đã ký hợp đồng XD tượng, hoàn thành phần vỏ tượng và quyết toán công trình. Nhưng không hiểu vì sao phần nội thất lại không thực hiện... Còn tác giả, tác quyền là ai ? Tại sao ? Cái gì đây ta? Khakhakha!
        Cái cái "kỳ công" tô đắp để đạt được thành tích kỷ lục Châu Á thuộc về ai, là điều cần cân nhắc đồng thời hồ sơ phải đủ tính pháp nhân
        Là một thường dân, nhưng bản thân tôi được cái mai mắn đã gặp gỡ và quen biết ông bà công ty Nam Long. Ông Năm Liệt và bà Huỳnh Anh là người định cư tại TP Cần Thơ, và tôi cũng là dân TP Cần Thơ (mặc dù nay không còn ở đó). Ông Liệt là nguyên phó giám đốc công ty điện lực TP Cần Thơ, với khả năng và tri thức ông đã mày mò cùng vợ là bà Huỳnh Anh cùng ê kiếp kỷ sư đã gây dựng từ xương cốt đến vóc dáng tượng Di Lặc trên Núi Cấm. Bà Huỳnh Anh là người ký trực tiếp hợp đồng lao động với ông Thụy Lam. Về mặt nào đó ta không phủ nhận tay nghề của ông Thụy Lam, nhưng trước nay báo giới cho rằng Thụy Lam là người đã xây dựng đấp nên tượng đài Di Lặc Núi Cấm, đã nhiều lần đăng tải thông tin này là điều chưa đúng với sự thật. Phía công ty Nam Long thuê Thụy Lam với hợp đồng lao động và trả công cho ông để quán xuyến lực lượng lao động thì sao ? Ông Thụy Lam làm "chủ xị" chắc ? Điều này chắc phải hỏi bà Huỳnh Anh phân công cho ông ta ra sao rồi...khàkhà! Vã lại dưới trướng của công ty Nam Long còn nhiều kỷ sư và hơn hết là ông Liệt cùng bà Huỳnh Anh không phải tay ngang. Có chăng ông Thụy Lam đã mạo nhận và đã được tung hê thái quá.
      Mặt khác, tại sao từ lúc đó đến nay phía công ty Nam Long chưa hề lên tiếng ? Phải chăng việc làm tượng Phật là việc dẫu thế nào cũng mang ít nhiều về ý nghĩa cuộc sống tâm linh. Vậy phía công ty đề đạt xác minh làm rõ thì đâu còn ý nghĩa...
      Trước nay tôi đã từng nghe nhiều người nhắc đến cái tên Thụy Lam, nhưng rất tiếc tôi chưa được xem bài trên trang Xã Luận, cũng như các mặt báo đã đăng... nên nay xin mạo muội vài dòng gửi đến tất cả báo giới cũng như cộng đồng mạng,  ngõ hầu việc đề đạt xác lập kỷ lục và người có công trong việc đấp tượng đạt danh hiệu cao quý đúng người đúng việc là cấp bách. Hãy trả lại vinh dự cho người có công cống hiến! Nhân danh cá nhân tôi mong quý vị thông cảm cho sự đường đột này!
      Trân trọng !

16 thg 3, 2013

VUI HỌA

TRÒ TUỒNG
Bàn to ghế bự giữa ban ngày
Oảnh cẳng võng mồm hét ra oai
Bên xóm giật mình nhăn nhó mặt
Trong nhà thảng thốt nháy nha mày
Tám ba cái cậu lừng chừng bước
Ba tám mụ dì nhấp nhổm nai
Giây phút lên trò trông mát mặt
Hết tuồng ai ấy mới là tay!
                         maitranghuynh
(Họa vui với trang chủ blog Bình Nguyên cùng Cao Tiên Sinh vậy)

                            * VUA MỘT NGÀY
                   Chễm chệ lên ngai chỉ một ngày
                   Vỗ bàn chỉ đạo cứ ra oai
                   Lang quân phục dịch  ho nhăn mặt
                   Nương tử dòm theo khoái trợn mày
                   Mở túi shopping vui  sáng sớm
                   Gật đầu  make up đẹp chiều nay
                   Một năm  chỉ tháng ba mồng tám
                   Làm xếp a còng phải thẳng tay…
                                                     Cao Linh Tử

15 thg 3, 2013

TUỔI

Năm nay nữa, bao nhiêu xuân rồi nhỉ
Tóc phai màu, tại phấn...gió thời gian?
Tại máu anh xấu, mẹ thường la "đồ quỉ!"
Hay là, chen nhau sống ... gian nan!

Ruộng đồng,
                      đêm nghe nước bọng réo,
                      dãi nắng dầm mưa,
                      ngày mùa khô héo
                      kinh tế tròn chưa?

Bon chen bỏ ruộng,
                     cầu bơ cầu bấc
                     bửa đói bửa no
                     xuân trôi qua mất.

Điểm lại thời gian
                     sáu mươi xuân tàn
                     vóc phai_lòng đẫm
                     tình chan!

Ngó quanh người còn kẻ mất
Chinh chiến qua rồi
Góc khuất niềm đau
Bạn bè đâu hởi?

Người bỏ xác chiến trường
Đứa khom lưng đầu bạc
Bao tang thương, đắng chát
Ngậm ngùi...
                           thương !



14 thg 3, 2013

BẾN MÊ

                BẾN MÊ
Cảm tác đêm trăng của Bảo Ngọc(*)

Người vốn dĩ cội nguồn run rẩy
Ánh trăng tan, mây đính chặt non bồng
Gió e thẹn, lặng nhìn con suối rịn
Lấp lánh rêu, đặc quánh trần hồng

Phơn phớt nụ non, uốn gềnh thác đổ
Cõi bằng yên, yên ả_sóng đào
Vồng co cấu, lẳn tròn sóng mượt
Chợt chan hòa run rẩy trong nhau

Giữa thênh thang, giữa dạt dào bão lộng
Đất trời tan, tung tóe sắc màu
Mọi khao khát vùi sâu mi mộng
Lửng lơ lòng, thoáng chốc hanh hao! 

Mai Trang Huỳnh
05:36 Ngày 21 tháng 2 năm 2013


(*) ĐÊM TRĂNG THỊ NỞ
                          Bảo Ngọc

Bến nằm suông, gió mơn man
Bóng trăng rón rén buông màn nhẹ êm
Làng này mấy kẻ như em
Chẳng nhan sắc vẫn nồng men đàn bà
Thế gian mâm ngọc đũa ngà
Hai ta xích lại cũng là một đôi
" Quỷ ma" thây kệ miệng đời
Đêm nay ta rất Con Người với nhau
Chẳng cần rào trước đón sau
Không e lòng dạ sông sâu đắm chìm
Cơn say đã ngủ lặng im
Để tình yêu thức trong tim chúng mình
Bao năm đơn lẻ bóng hình
Đời sinh anh Chí để dành riêng em
Đêm nay ...
mới thật là đêm !


 (Đã đăng Tạp chí TQH)

BIỆT KHÚC

Nắng loan phô sắc hoa hồng thắm
Mù xuân thăm thẳm biệt mù khơi
Cám cảnh mây trời vung tay phẩy
Gió lùa cây cỏ rợp ngàn khơi !

13 thg 3, 2013

ĐĂNG LẠI

 Điểm canh gà rộ giật mình
Lắng nghe nhung nhớ gieo tình buổi mai !



THÚ TỘI VỚI DÒNG SÔNG

Sông lắng lại nghe lời riêng thú tội,
Bởi lãng du bằn bặc hết quảng đời,
Bởi vị mặn từ chiếc khăn giặt vội
Và trong ngần của nước mắt tinh khôi.

Ới sông ơi!... hởi sông ơi !
Hãy tha thứ cho tôi đứa con làng tội lỗi.
Quên phù sa dòng sửa lúc nằm nôi.
Quên cây bình bát, gốc mận, hương xoài,
                                chiếc xuồng câu mùa nước nổi...
Quên lung trâu, chòm dây giác, lục bình trôi...

Sông ơi! hãy lắng nghe tiếng thì thầm riêng tư thú tội.
Để cho tôi trăn trở kiếp con người !...

12 thg 3, 2013

LỖI HẸN

Mai Trang Huỳnh08:08 10/03/2013

Vắng em rồi, hoang phế một dòng sông
Dừa rũ bóng tiếng tơ chiều run rẫy
Đường ra phố dòng xe tuôn chảy
Nữa miệng cười, anh đậy kín niềm riêng

Em đi rồi, vườn vắng giấc cô miên
Chiếc lá rụng nghe thời gian quay ngược
Những đêm trăng nỗi buồn như biết trước
Mây mờ giăng, lời hẹn ước tan rồi!

Mai người về, giúp hộ cánh đồng khô
Mùa hanh nắng mẹ già lom khom bước
Mai người về xin chút lòng năm trước
Tưới dùm anh luống rẫy đã qua mùa!




    Thu Yen Vu15:09 11/03/2013

    " Tưới giùm anh luống rẫy đã qua mùa "
    Để mầu hồng lại phủ kín vườn Thơ
    Cây lá trổ nụ hoa mùa nước ngược ?
    Tự hỏi lòng phải ngày này năm trước
    Buổi chia tay ngày ấy rủ nhau về
    Con đường làng nắng vẫn ủ tình quê
    Đình miếu cũ vẫn muôn đời hoài cổ
    Chiếc lá vàng khẽ rơi vào nỗi nhớ
    Nên câu thề trăn trở sáng vầng trăng
    Khách tha hương cùng thôn nữ bên đàng
    Vui hạnh ngộ ngập tràn bao khát vọng
    .

 

11 thg 3, 2013

LÃNG DU






Đồng manh oằn hạt xập rồi
Khom lưng mà cắt mồ hôi chảy ròng !
 Rộng cười vui lớn ngàn không
Chắt tay yêu hết người trong thế trần !
Cá giành chém giết rần rần
Người xem hò  réo mần chi hả trời !

Cong lưng cỏng đạo dạo chơi
Tiếng chuông tỉnh thức ai mời gọi ai ?

Giữa hồ đối bóng tháng ngày
Vui cùng tăm cá bóng lay nguyệt mờ ! 

Ấm trong...ngoảnh lại ngẩn ngơ
Núi đồng đủ sắc cuộc cờ nhân gian !



THƠ ĐỀ ẢNH
Đồng manh oằn hạt xập rồi
Khom lưng mà cắt mồ hôi chảy ròng !
 Rộng cười vui lớn ngàn không
Chắt tay yêu hết người trong thế trần !
Cá giành chém giết rần rần
Người xem hò  réo mần chi hả trời !
Cong lưng cỏng đạo dạo chơi
Tiếng chuông tỉnh thức ai mời gọi ai ?
Giữa hồ đối bóng tháng ngày
Vui cùng tăm cá bóng lay nguyệt mờ !
Ấm trong...ngoảnh lại ngẩn ngơ
Núi đồng đủ sắc cuộc cờ nhân gian !







6 thg 3, 2013

TRĂNG


Họa 1:
ĐÙA TRĂNG.

Đêm nay gió lạnh cọ mài song
Bóng nguyệt vào thăm vẻ thẹn thùng
Tiếng sáo hành vân nghe não nuột
Cung đàn lưu thủy lệ rơi cùng
Hằng Nga bạc phận tình phai thắm
Hậu Nghệ vô duyên nợ úa nồng
Hẹn kiếp luân hồi sau tái ngộ
Hoa sầu bướm tủi giữa mùa đông
Trần Ngộ
Bảo Lộc Lâm Đồng


Họa 2:
Vờn Nguyệt

Vén mày liếc mắt bóng song song
Tay khỏa đài gương ngực trống thùng!
Mười sáu trang đài hương sắc quyện
Ba mươi tím tái bóng vô cùng 
Mượt mà đáy lạnh nhìn trăng rớt
Ấm áp môi cong dậy chất nồng
Một thuở quyện hòa sao kể xiết
Tàn đêm sương đọng… nhớ màu đông.
Mai Trang Huỳnh

(*) Xướng:
Ngọc Tình
GHẸO TRĂNG

Trăng thương trăng nhớ, bước vào song
Đã lấy vợ năm thẹn với thùng!
Nhà mới hương say bay quyện chặt
Vườn sau hơi ấm ấp e cùng  
Yêu kiều nhỏ nhẹ làn môi mọng
Tha thướt dịu êm ánh mắt nồng
Rằng nói là không, không vẫn có
Ở ngoài mặc kệ rạng trời đông.
 Ngọc Tình

5 thg 3, 2013

ANH BÙ NHÌN


VỊNH ANH  BÙ NHÌN

Lúa khoai gìn giữ có anh Bù
Khéo đứng nữa vời dáng chỉnh chu
Gần gật cái đầu khi gió đẩy
Lom khom hình vóc lúc tù mù
Chuột chim giầy xéo tay phe phẩy
Cướp trộm đèo bồng miệng ỉm ru
Hết vụ công đầu anh ẳm trọn
Luận hùng được mất cũng thù lu!
10:29 PM 4/3/2013
Dang tay trời đất có anh Bù
Thời thế thế thời thế phải ru?
Lủng lẳng lung la thân chẳng đế
Lòng thòng lỏng thỏng chẳng là tu
Nước mây lưu dấu đời trơ trọc
Mưa gió dập vùi kiếp lãng du
Sự thế sớm cần treo kiếp nộm
Nghĩ bàn lắm việc quả là... ngu!


1 thg 3, 2013

VỤ XUÂN

 Lúa xuân rôm rã tới thì
Vàng tươi đồng rộng xanh rì núi cao!
 Lúa reo sóng, gió rì rào
Giăng giăng đường cái, dạt dào con sông



 Nô nức lắm, lúa ngát đồng,
Chợ về bên xóm, đèo bồng ngựa xe!