27 thg 9, 2014

GIẤC CHIÊM BAO

Xót cho những mối tình vỡ, đau cho nỗi chia cắt, buồn cho một kiếp con người...

Đêm qua mơ ngũ thấy nàng
Từ nơi sương lạnh xốn xang gọi tình
Đò đêm một chuyến gập gềnh
Dài ru héo úa duyên tình cắt đôi
À từ một thuở nằm nôi
Rồi qua tóc tuyết...một đời quắt quay.

Hôm nay dạo quanh, nhớ trang blog Từ Không lặng thầm nỗi nhớ... Mình cóp lên đây chia xẻ cùng tất cả bạn bè và luôn nghĩ rằng chủ trang không bắt ... bí mình thì OK lắm lắm !

Bài thơ của chiêm bao

                     Lót những chiếc lá vàng
                Đầy giấc chiêm bao
                Tôi hát khẽ bài ca không đầu,không cuối
                Có tiếng nhạc buồn 
                Vọng lại như tiếng sóng biển ngậm ngùi
                Thao thức thâu canh

                Ừ ! sẽ quay lại thôi, một vầng trăng úa

                Khi mùa Thu lá rụng ngập sông xưa
                Bầy hải âu lạc mất đường bay
                Không nhớ nẻo về trên đôi cánh rã rời 
                Trong mưa
                qua biển
                
                Em và tôi hình như cũng lạc nhau từ lâu lắm
                Mấy trăm năm hay là đã một ngàn năm ?
                Trong cái chớp mắt của thời gian hư hư,ảo ảo
                Kiếp người chúng mình 
                Sao giống như làn gió
                Thật mỏng manh
                Thoáng qua hôm nào 
                Rồi biến mất không hay

                Hốt cho sạch

                Những chiếc lá mục
                Quanh giấc mơ vời vợi
                Tôi nhặt được thật nhiều kỷ niệm
                Đã phai màu trong bóng tối
                Những bối rối,ngây thơ còn vướng cọng gai
                Đêm cũ
                Và hình bóng em vẫn áo tím tinh khôi
                Vẫn mắt biếc,môi hồng của thuở ban sơ
                Tôi níu lại,ôm vào lòng mong giữ mãi
                Nhưng tất cả cứ xa dần ra khỏi vòng tay

                Hình như có âm thanh

                Từ thế kỷ nào vọng lại
                lời nói yêu nhau của một hôm nào
                Đã thất lạc từ muôn trùng sương khói
                hay một cõi buồn
                Của giấc chiêm bao.
                                 Duy Phan Văn  (Blog Từ Không 05/08/2014)
Chạm tay vào giấc chiêm bao
Chợt sợ
Vỡ tan ngày không nắng
Anh nè, tay em ... lạnh
Nghe giấc mơ về thèm lắm một bàn tay 

Mưa rũ cuối thềm đêm dài lắm mộng
Nắng làm vỡ tan ngày bên kia sông
Bàn tay níu ai giấc mơ lộng gió
Cỏ lại buồn phơ phất chút heo may.

Trong thu lặng
Nghe thầm thì tiếng gió
Gợi vào không
một nỗi nhớ xao lòng
Hoài niệm cũ
Một thủa bước long đong
Cứ thức dậy
Như cô hồn đòi sống .............

Trong im vắng
Gió gọi mùa thu lại
Lá vàng bay
Lấp kín dấu chân ai
Mưa rơi xuống
Cùng tháng ngày rơi xuống
Cuốn mùa đi
Tràn ngập giấc chiêm bao.
...
Ngoc Lien Nguyen 06:55 Ngày 07 tháng 08 năm 2014
Đường về lối cũ bóng âm u
Gió thổi từng cơn gợi tiết thu
Trắc trở đôi đường tình nồng thắm
Chôn vùi kỷ niệm chốn thiên thu

Thu về lác đác vài chiếc lá
Gởi trọn tâm tình tiếng hát ru
Tiếc nhớ bâng khuâng dòng lệ ứa
Người đi khắc khoải bóng sương mù..

Thu về lá rụng bên song
Hỏi người còn nhớ tình nồng năm xưa?
Tan trường chờ đợi đón đưa
Tay trong tay, gió cợt đùa tóc mai

Đời như một giấc mơ dài
Trôi xa ước vọng, miệt mài đời trai
Còn lại gì ở tương lai
Hoàng hôn xế bóng, tóc phai ngả màu

Duy Phan Văn 06:19 Ngày 09 tháng 08 năm 2014
Qua rồi đó em
Những ước mơ xanh mộng
Những mắt biếc long đong dâu bể
Những môi hồng chưa kịp nói yêu nhau
Tuổi trẻ qua mau một thời dĩ vãng
Như chiếc lá Thu vàng rụng bên song
Em về thắp lại nhớ mong
Giấc chiêm bao của hư không kiếp người.

Khẻ chạm vào đêm, giấc chiêm bao ùa vào ký ức.
Những mùa hè, mùa xuân qua vùn vụt, mờ nhạt lối kiếm tìm...
Rồi lại chiêm bao, với những bóng hình huyễn hoặc, như có như không
Và, anh hốt vào không gian trống huơ
Lòng rạo rực, như ôm hốt bóng nàng giữ chặt...
Giật mình
Thảng thốt
Giấc chiêm bao !
Bỗng nhiên có nụ cười
Của ai vang ngoài hiên vắng
Lúc vầng trăng đi tìm lại mùa Thu
Rồi gặp nhau nghe đau lời ru
Ngày cũ qua dần bên song cửa
Lửa cháy rơi tàn
Trong giấc mơ.



18 thg 9, 2014

NỐI KẾT

Chiều xuống trên sông mơ khói sóng
Trăng lên bờ cát mộng thuyền trôi...


  1. Lắc lư chiếc lá dòng buông nhẹ
    Một mảnh tình riêng lọt hư không.

    Khi xem lại những tháng ngày qua, 
    chợt nhận ra nhiều điều thú vị. 
    Sự kết nối vô tư thành thiện ý
    Rất đời !
    Mong Giáo cho huỳnh ghép lại mỗi hai câu hai câu để tạo thành tứ thơ "mộng du" hư ảo. Những ám định vô thường, những vụn vỡ tâm hồn cho lắc lay trăn trở...
          
                  MỘNG DU
          Chiều xuống trên sông mơ khói sóng
          Trăng lên bờ cát mộng thuyền trôi...
          Lắc lư chiếc lá dòng buông nhẹ
          Một mảnh tình riêng lọt hư không.


    (CHÉP LẠI ENTRY NGÀY 3/4)

    Giữa mênh mang đất trời sông nước, vầng ánh sáng oặn đau, mây đùn vương vít, sóng lượn loăn xoăn... nỗi cô đơn ùa về dồn nén cho tứa máu con tim. Lòng thổn thức không biết vì đâu, nỗi gì ?
    Tựa bờ sông thả tâm hồn lảng đảng. Nghe điệu ru , điệu ru của dòng sông dịu ngọt. Cơn gió thẻ thọt xô nghiêng vòm lá, tiếng rì rào ngỡ tiếng mẹ ru... Xin cảm ơn tất cả, cảm ơn đời, cảm ơn các bạn !
    Giaolang cho tôi thương tấm chân tình bè bạn, Hướng Dương khắc dấu niềm đau, Bata ưu tư trăn trở nẽo đời, Nhả My thương nhớ quê hương oằn  nghĩa...và tất tất cả nữa !
    Một vết khắc họa nhiên nhiên mà bản thân xin nghiêng mình chiêm ngưỡng, mong các bạn đừng lần theo vết chân buồn hoang dại, hãy sống vui hạnh phúc rạng ngời...!


                 Miên mang bến sóng sông chiều vắng
                Vết hoang đời vụn khắc niềm đau ( MTH 3/4/2014)
    Dấu xưa con nước vờn chưa tới
               Vầng dương hoắc đỏ mắt mây sầu (Huỳnh Gia 07:52 03/04/2014)