Sáng nghe mùa thở hương xanh phố
Quán vắng mình anh với bóng ngồi
Cà phê khuấy mãi chưa tan nhớ
Muỗng gỏ thành ly đã đắng môi.
Thơ gọi Tình ơi ! Không tiếng vọng
Mùa hương còn nhớ lối thơm về
Em xa ghế quán buồn trơ trống
Khói thuốc ngồi ru mấy ngón tê
Này có hôm nào em ngoảnh lại
Nhắc tên ngày cũ với mình chưa ?
Mười năm ngồi tiếc thời thơ dại
Ghé quán cùng anh uống rét mùa ...
Tác giả: Trương Nam Hương
Mai Trang Huỳnh 07:30:00 21-11-2013
Hay ! Rất hay !
" Sáng nghe mùa thở hương xanh phố" Một tứ thơ độc đáo ! Tinh mơ bước ra với làn không khí mát lạnh, con gió nhè nhẹ ru phả vào mặt vào đời chờ đón bình minh nắng hồng chói rạng với tuổi trẻ tương lai...khakhakha ! Hương xanh phố ! Quá tuyệt ! Một câu ngắn ngủn khơi gợi một bối cảnh mênh mông. Chỉ một câu mở đã đầy ắp sự tin yêu lạc quan trong cuộc sống với khoảng không mở rộng khôn cùng.... Trãi dài với những ý tình riêng tư trầm lắng bằng những hình ảnh câu từ gần gủi thân thương mà mới lạ....khuấy mãi chưa tan...nhớ ! gõ muổng đắng môi khakhakha! một lần nữa xin nói từ tuyệt ! quá tuyệt !
Xin cóp bài thơ này về để ngâm nga nhé chủ trang ! Nếu có gỏ tiếu tác vài hàng mong chủ trang cùng các bạn bỏ qua cho nhé !
Hôn nay 23/12/2013 lại thấy thiếu xót bởi mình chưa 'khuấy" khổ 3 của bài thơ tình tiếc nhớ. Khakhà!
Nỗi tương tư...tình cũ trong khoảng lặng quán vắng, thuốc đắng môi, tê...mấy ngón tay bởi..."lời ru của...khói. Khakha ! ". Cái giá lạnh tự trong lòng cộng hưởng cái vắng lặng trống không làm tê buốt cả tâm hồn. Tác giả đã "phiêu" một tứ thơ mông huyền. Rồi từ đó như trách như thương, như nhắn gởi, như thì thầm trò chuyện cùng bạn tình. Chuyện tình 10 năm ! Hay là chuyện mới hôm qua đã mồn một hiện ra. Dầu không rõ lí do cuộc chia xa, nhưng với từ "tiếc" của 10 năm, cái tiếc ở đây không ám chỉ thời gian. Tác giả đã tiếc một quyết định, một vụ việc để rồi một "cuộc" chia xa làm tím tái thời gian không gian và tím tái lòng...! Bởi tác giả đã khẳng định : Ghé quán cùng anh uống rét mùa ...
CỐ NHÂN
Người về khuấy chén giao bôi
Chênh chao đáy mắt một thời bão giông
Ngụm ngọt dằn sóng tự lòng
Ngụm cay ngăn lại những dòng châu sa
Tay này giờ của người ta
Tình này giờ của nhạt nhòa khói sương
Người về nhặt lại dư hương
Cời tàn tro
Đốt yêu thương
Cuối ngày !
Cụng ly...tay lỡ...chạm tay
Thương người mượn rượu giả say trước người!
Cụng ly...méo mó nụ cười
Thương người chèo chống bằng lời xã giao
Đêm về
Thương giấc chiêm bao
Chạm gờ hiện thực
Nghẹn ngào...
Cố Nhân !
Tác giả: TIẾNG LÒNG. Được đăng bởi bloger Nhã My_Sương Lam
Mai Trang Huỳnh 06:19 Ngày 21 tháng 12 năm 2013
Bài thơ ngắn việc gặp lại cố nhân. Rất tuyệt với tứ thơ mềm mà mượt và lắng động. Một tiệc rượu nhỏ, một tấm tình sâu, một đáy mắt sầu, một bầu giao tế... Để từ đó ta cảm nhận một cuộc tình qua đã chôn sâu vào lòng những tàn tro mờ ảo. Tác giả không nói hồng, chẳng kể xám, nhưng qua những từ trong thơ đã nói lên một cuộc tình nồng ấm biết bao. Bắt đầu từ...khuấy chén giao bôi dẫn đến chênh chao đáy mắt, dằn sóng tự lòng, ngụm cay ngăn lại... để rồi trách, rồi thương, ghen hờn tiếc nuối... Nhân vật biết quá rõ phận người phận mình, "Tình này giờ của nhạt nhòa khói sương"
Tiếp đó một chuổi tâm sự đã diễn giải qua hai câu ngắn, với phong cách ngắt đoạn như nhấn mạnh, thời gian như được kéo dài ra, như nhặt như khoan nỗi lòng của họ...Đã cho người đọc sự cảm nhận buổi "giao bôi" ấy. Để rồi tự đáy lòng chua xót, với cái lỡ chạm tay, méo mó nụ cười và lời xã giao vô vị. Sự chuyển biến tình cảm thật diễn ra trong nhân vật, một thứ tình cảm chua ngọt nung nấu trong tim trong một bối cảnh thật đời thường của "phong cách văn hóa Việt"!
Cám ơn TL đã viết nên bài thơ hay. Và qua đấy về bản thân tôi cảm nhận rằng : Tác giả đã sống thật, viết thật bằng chính trái tim của mình. Bởi chỉ thật với lòng mình mới toát lên những tứ thơ, ý thơ xuất hồn đến thế. Nét tinh tế trong giao tiếp, sự mềm mại của ghen tuông, nỗi khát khao... một tấm chân tình đã đễ lại trong tôi một ấn tượng khó phai. Bản thân mình đã đọc bài này trong cơn đau đầu mấy hôm trước cứ ray rức mãi trong lòng nên nay xin gỏ vài lời chia xẽ, cảm thông, thương cảm một mối tình...!
Là một bài thơ hay với những câu ngắn đầy tình ví như thuyền khẳm, gánh oằn vậy !
Hay ! Rất hay !
" Sáng nghe mùa thở hương xanh phố" Một tứ thơ độc đáo ! Tinh mơ bước ra với làn không khí mát lạnh, con gió nhè nhẹ ru phả vào mặt vào đời chờ đón bình minh nắng hồng chói rạng với tuổi trẻ tương lai...khakhakha ! Hương xanh phố ! Quá tuyệt ! Một câu ngắn ngủn khơi gợi một bối cảnh mênh mông. Chỉ một câu mở đã đầy ắp sự tin yêu lạc quan trong cuộc sống với khoảng không mở rộng khôn cùng.... Trãi dài với những ý tình riêng tư trầm lắng bằng những hình ảnh câu từ gần gủi thân thương mà mới lạ....khuấy mãi chưa tan...nhớ ! gõ muổng đắng môi khakhakha! một lần nữa xin nói từ tuyệt ! quá tuyệt !
Xin cóp bài thơ này về để ngâm nga nhé chủ trang ! Nếu có gỏ tiếu tác vài hàng mong chủ trang cùng các bạn bỏ qua cho nhé !
Hôn nay 23/12/2013 lại thấy thiếu xót bởi mình chưa 'khuấy" khổ 3 của bài thơ tình tiếc nhớ. Khakhà!
Nỗi tương tư...tình cũ trong khoảng lặng quán vắng, thuốc đắng môi, tê...mấy ngón tay bởi..."lời ru của...khói. Khakha ! ". Cái giá lạnh tự trong lòng cộng hưởng cái vắng lặng trống không làm tê buốt cả tâm hồn. Tác giả đã "phiêu" một tứ thơ mông huyền. Rồi từ đó như trách như thương, như nhắn gởi, như thì thầm trò chuyện cùng bạn tình. Chuyện tình 10 năm ! Hay là chuyện mới hôm qua đã mồn một hiện ra. Dầu không rõ lí do cuộc chia xa, nhưng với từ "tiếc" của 10 năm, cái tiếc ở đây không ám chỉ thời gian. Tác giả đã tiếc một quyết định, một vụ việc để rồi một "cuộc" chia xa làm tím tái thời gian không gian và tím tái lòng...! Bởi tác giả đã khẳng định : Ghé quán cùng anh uống rét mùa ...
CỐ NHÂN
Người về khuấy chén giao bôi
Chênh chao đáy mắt một thời bão giông
Ngụm ngọt dằn sóng tự lòng
Ngụm cay ngăn lại những dòng châu sa
Tay này giờ của người ta
Tình này giờ của nhạt nhòa khói sương
Người về nhặt lại dư hương
Cời tàn tro
Đốt yêu thương
Cuối ngày !
Cụng ly...tay lỡ...chạm tay
Thương người mượn rượu giả say trước người!
Cụng ly...méo mó nụ cười
Thương người chèo chống bằng lời xã giao
Đêm về
Thương giấc chiêm bao
Chạm gờ hiện thực
Nghẹn ngào...
Cố Nhân !
Tác giả: TIẾNG LÒNG. Được đăng bởi bloger Nhã My_Sương Lam
Mai Trang Huỳnh 06:19 Ngày 21 tháng 12 năm 2013
Bài thơ ngắn việc gặp lại cố nhân. Rất tuyệt với tứ thơ mềm mà mượt và lắng động. Một tiệc rượu nhỏ, một tấm tình sâu, một đáy mắt sầu, một bầu giao tế... Để từ đó ta cảm nhận một cuộc tình qua đã chôn sâu vào lòng những tàn tro mờ ảo. Tác giả không nói hồng, chẳng kể xám, nhưng qua những từ trong thơ đã nói lên một cuộc tình nồng ấm biết bao. Bắt đầu từ...khuấy chén giao bôi dẫn đến chênh chao đáy mắt, dằn sóng tự lòng, ngụm cay ngăn lại... để rồi trách, rồi thương, ghen hờn tiếc nuối... Nhân vật biết quá rõ phận người phận mình, "Tình này giờ của nhạt nhòa khói sương"
Tiếp đó một chuổi tâm sự đã diễn giải qua hai câu ngắn, với phong cách ngắt đoạn như nhấn mạnh, thời gian như được kéo dài ra, như nhặt như khoan nỗi lòng của họ...Đã cho người đọc sự cảm nhận buổi "giao bôi" ấy. Để rồi tự đáy lòng chua xót, với cái lỡ chạm tay, méo mó nụ cười và lời xã giao vô vị. Sự chuyển biến tình cảm thật diễn ra trong nhân vật, một thứ tình cảm chua ngọt nung nấu trong tim trong một bối cảnh thật đời thường của "phong cách văn hóa Việt"!
Cám ơn TL đã viết nên bài thơ hay. Và qua đấy về bản thân tôi cảm nhận rằng : Tác giả đã sống thật, viết thật bằng chính trái tim của mình. Bởi chỉ thật với lòng mình mới toát lên những tứ thơ, ý thơ xuất hồn đến thế. Nét tinh tế trong giao tiếp, sự mềm mại của ghen tuông, nỗi khát khao... một tấm chân tình đã đễ lại trong tôi một ấn tượng khó phai. Bản thân mình đã đọc bài này trong cơn đau đầu mấy hôm trước cứ ray rức mãi trong lòng nên nay xin gỏ vài lời chia xẽ, cảm thông, thương cảm một mối tình...!
Là một bài thơ hay với những câu ngắn đầy tình ví như thuyền khẳm, gánh oằn vậy !
NIỀM VUI NGÀY ĐÔNG GIÁ
maitranghuynh