GIẤC NGỦ
KHUYẾT VẦNG TRĂNG
Trần Chấn Uy.
Đêm ngủ, con sờ vú cha
Giấc khuyết
vầng trăng mẹ
Tổ ấm cho
con cha tay vụng
Gió đời
thổi nát thành mây
Như búp
non con thiếu ánh ngày
Xanh như thể cây vườn cớm nắng
Đêm đêm
cha nuốt thầm giọt đắng
Rụng từ
đáy mắt khô khan
Người đời
bảo cha gà trống nuôi con
Vụng chỉ đường may, thô lời dưỡng dục
Gìa lửa
cơm khê, mạnh tay nước đục
Các con lớn
lên còi cọc hơn người
Con có cha như chỉ có mặt trời
Nên giấc
ngủ mãi khuyết vầng trăng mẹ
Đã trót làm tuổi thơ con sứt mẻ
Mảnh vỡ đời
nhức buốt trái tim cha.
Những vần
thơ không mịn màng , mềm mại , mà nó gồ gề thô ráp , phả hơi nóng vào lòng người
đọc bằng hơi thở của người đàn ông với cuộc sống chông chênh khuyết vầng trăng
như lời tự sự
Các câu chữ tưởng chừng như thiếu vắng vầng
trăng nên nó cũng khô khốc , lành lạnh. Người đọc cảm nhận thấy những mảnh vỡ sắc
nhọn được nén vào từng câu thơ , nghe được cả những âm thanh rờn rợn.
Tổ ấm cho con cha tay vụng
Gió đời thổi nát thành mây
Không có chút bình yên nào. Sự ấm áp như thể
luôn chao đảo chực chờ thổi nát thành mây. Trọng lực của câu thơ nằm ngay chữ
" nát" đã làm oằn xuống bao nghĩ suy của nhiều người...
Những đêm đêm con nằm sờ vú cha - sờ cái vú
vô tích sự của người đàn ông -mà mơ về một nơi xa lắm! Những mảnh vụn của đời
thực được ghép nối vào câu thơ, nghe xót xa và não nề. Dẫu mênh mông nhường
nào, hơi ấm của người cha vẫn chỉ đơn lẻ, vụng về. Giấc ngủ khuyết vầng trăng
,chập chờn nặng nhọc. Những đêm đêm người
cha âm thầm nuốt giọt đắng chỉ vì không thể làm được gì hơn, để sưởi ấm cho
con, che chở cho con trong cái khuyết vầng trăng cuộc đời. Những lo toan, thơm
thảo của người cha vẫn chỉ là khập khiễng . Những mảnh vụn sau tan vỡ vẫn ghim
vào nỗi đau của cha và con...
Đã trót làm tuổi thơ con sứt mẻ
Mảnh vỡ đời nhức buốt trái tim cha
Câu thơ như tiếng chuông va vào nỗi đau, ngân
mãi vào những đêm dài khó ngủ...Cuộc đời
chông chênh,thiếu vắng được hóa thân vào những vần thơ xót xa, buồn đau xen lẫn
tiếng thở dài . Và cũng từ những góc khuất buồn đau ấy, sáng lung linh tình cha và con trong cuộc sống đời thường...
Những câu thơ góc cạnh, đầy ma lực làm tôi muốn
khóc!
-----------------------
Hồi đó nó còn học lớp 4 hay 5 gì đó.
Đi học về, nó quẳng chiếc cặp ngay cửa như thể
không còn chút sức lực nào xách thêm vài mét để đặt lên bàn. Tôi quát nó , nó
phụng phịu ra mặt.
Bữa cơm chiều , chỉ có con cá biển hấp, trứng
luộc và canh rau muống . Nói là cá hấp cho nó oai, chứ thằng đàn ông nào chẳng
thuần thục món này. Cơm sôi , cho cá biển hấp sẵn bán ở chợ vào nồi cơm, thả tiếp
vào đó 2 quả trứng vịt - đậy nắp lại - xem như giải quyết được cả cơm ,cả cá hấp
và trứng luộc. Coi như 3 trong 1. Nấu nồi canh là xong . Phải nói là...đại tiện
! Khốn nỗi một trong hai quả trứng bị vữa
, thằng con lều khều rồi không chịu ăn.
Tôi gầm lên và vung tay bạt nó một cái rõ mạnh. Nó ôm đầu và ngồi vào góc bàn
khóc . Tiếng khóc dồn nén nghe thật nặng nề. Rồi nó chậm chạp bò ra cửa, bật
lên tiếng khóc nức nở và gọi " Mẹ ơi" ! Tôi lặng người ,như kẻ say chợt
tỉnh ngay sau tiếng goi. Tôi tiến lại , ôm nó vào lòng trào dâng một tình
thương vô hạn.Bấy giờ tôi mới nhận ra môi nó khô và người hâm hấp nóng. Một sự
trống vắng vô hình làm nước mắt tôi nhỏ xuống bết tóc nó...
Đêm đến , nó nằm ôm tôi ngủ . Chốc chốc lại
quơ tay , luồn ngược vào ngực , xoa xoa tìm vú . Trong mông lung giấc ngủ , vẫn
chỉ là mơ ước...
---------------------
( Bài thơ này được cop từ Blog Nguyetthuc -
Thứ phi thứ 13 của Lão Lơ)
maitranghuynh
00:32 21 thg 8 2012
maitranghuynh
08:19 2
thg 6 2012
Những câu
chử giản dị mà thâm oằn của thơ, sự tan nát cõi lòng nên không thèm trau chuốt...để
trở thành những mảnh găm vào trái tim người cho nhức buốt đến tận xương tủy.
Lời bình
ngang ngạnh góc cạnh đến vô tình...như người đồ tể cầm con dao mổ xẻ một cách
thuần thục. Có phải nhà thơ, người bình thơ như hòa vào nhau bởi cái thuần thục
ngang ngạnh và đầy góc cạnh đó! Dầu gì đi nữa, cả thơ và lời bình đã gây cho
người đọc sự trăn trở nặng oằn, vẳng đâu đây tiếng thở dài đứt quãng với âm
thanh thổn thức đến tưng tức nơi lồng ngực!
Trả lời
nhận xét này
tan_262
tan_262
21:45 2
thg 6 2012
Lời bình
của chị tô thêm nét đậm cho bài thơ khuyết vầng trăng và xem ra sâu sắc , bén
ngọt hơn lời cảm nhận của lão. Lời còm đọc thấy sướng luôn. Cám ơn chị đã còm bằng
cả tấm lòng .
Hôm xem lại...hóa
ra đã từng làm phiền lòng nhau rồi...!
Dạo này
hình như bạn viết ít đi thì phải!
Vài hàng với bạn Tan!
Trả lờiXóaCảm nhận của mỗi người là khác nhau,có thể về quan điểm, độ đậm nhạt, màu sắc... Nhưng tất cả những cái ấy tôn vinh thêm bài thơ...
Ghé thăm bạn. Đọc thơ và cảm nhận. Chúc bạn có một ngày Chủ nhật hạnh phúc bên gia đình và người thân.
Trả lờiXóaĐã trót làm tuổi thơ con sứt mẻ
Trả lờiXóaMảnh vỡ đời nhức buốt trái tim cha.
Chỉ hai câu thơ cuối cũng đủ làm day dứt lòng người, cái cảnh gà trống nuôi con quả thật chua xót, thể mới nói hạnh phúc thay cho tất cả những ai còn mẹ!
ghé qua trang đọc được bài thơ buồn và đầy cảm xúc, em về đây
một bài thơ chứa đựng nhiều cảm xúc nói len được sự ray rức của tình phụ tử
Trả lờiXóaBài thơ và lời bình làm HD xúc động,rất hay và rất thực, bạn ạ
Trả lờiXóaGhé qua nhà bạn để làm quen và được đọc những vần thơ đầy cảm xúc!Có thấy ra những cảnh đời bất hạnh,con người mới nảy sanh tình thương đối với đồng loại.In hình càng VĂN MINH,loài người càng xơ cứng tình cảm và mảnh đất TÂM HỒN càng KHÔ CẰN!!!
Trả lờiXóaChúc bạn an bình!
Rất vui bạn ghé qua trang và có lời đồng cảm.Khi con người chỉ chăm lo vật chất để tận hưởng cuộc sống, điều tất yếu là phải biết khô và cứng để đạt được nó. Dù vậy, khi tuổi xế chiều phần đông sẽ hối tiếc mảnh trời thơ ấu hoặc tự chiêm nghiệm lý đời. Vài hàng cùng bạn, chúc tối vui, ấm áp!
XóaSang thăm anh, đọc bài thơ và câu chuyện kỷ niệm sao thấy lòng mình nhói đau, sót sa quá anh ạ. Suy cho cùng cũng là tội nghiệp và thiệt thòi cho những đứa trẻ. Gía như...???
Trả lờiXóaChúc anh mạnh khỏe , bình an.
Giá như đừng trót vào yêu
Trả lờiXóaGiá như chẳng vướng mây chiều liệu toan
Giá như sau trước vẹn toàn
Tình thơ đâu dễ ai dòm xót xa!